Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi
Phan_17
-chạy thi không_Jan tươi cười nói
-ô cê, ai thua trả tiền ăn trưa_nó cười đáp
Thế là 2 cô xắn quần xắn áo lên (còn đâu là hình tượng nữ nhi nữa @@ ) bỏ qua các cặp mắt đang nhìn mình.
1...2...3 CHẠY
Dứt câu 2 cô phóng như tên bắn chưa đầy 2’ đã có mặt trên lầu 3 của bệnh viện (@@) đầu tóc rối tung mồ hôi nhễ nhại, Jan ngồi bệt xuống nền thở dốc
-mày thua rồi nhá_dù mệt jan vẫn cười mãn nguyện
-được rồi_nó cũng ngồi thở muốn hụt hơi, chỉnh sửa lại trang phục đầu tóc tìm phòng hắn
“phòng vip 1K3” Jan ngước mắt lên đọc, còn nó đang nhìn vào hàng vệ sĩ có phải tổng thống nước nằm viện đâu mà chuẩn bị nhiều vệ sĩ vậy
-vào thôi_Jan huých nhẹ vai nó
-từ đã,tao thấy thiếu thiếu gì đó
-thiếu gì
-thiếu...thiếu..._nó tập trung suy nghĩ
-thiếu cái gì
-con nhỏ này, đến thăm người ta mày vứt giỏi trái cây đâu rồi_nó nhéo tay Jan, giờ Jan mới sực nhớ lúc chạy thi với nó lúc chạy có người kêu “á” phía sau không hiểu tại sao giờ nhớ lại thì ra là mình ném vào đầu người ta. Jan cười trừ đẩy nó vào
Chương 52
đứng lại, cậu chủ đang mệt không tiện gặp_1 tên vệ sĩ mặc áo đen chặn đường nó.
-nói cậu ta có em gái của Quân đến thăm_nó khó chịu trả lời.
CẠCH!! Nhật hạ mở cửa bước ra tay cầm tô cháo nhưng chưa đụng đũa,nhìn thấy nó và Jan NH mỉm cười chào
-chào chị, chị đến thăm anh Duy sao
-cô là Nhật Hạ_Jan thấy nó khó xử lên tiếng
-dạ, chị là
-tôi là Tuyết Mai gọi là Jan được rồi
Nói nhưng không chút biểu cảm cũng chẳng có thái độ vui vẻ gì với NH, NH biết điều đó nhưng cũng không nói gì vẫn tươi cười
-mời 2 chị vào
-Nhật Hạ_tiếng hắn từ trong gọi vọng ra, “nghe nhẹ nhàng thật, thân thiết đến vậy rồi sao” suy nghĩ vụt qua đầu nó cười nhạt, đương nhiên Jan nhìn thấy sắc mặt thay đổi của nó
-dạ, có bạn anh đến thăm_NH bước vô sau NH là nó và Jan
“bạn sao ngoài Khánh và Quân ra thì đâu còn ai chẳng lẽ là nó chắc chắn không phải rồi” hắn cười nhạt sao lại nghĩ tới nó lúc này, mắt vẫn nhắm nghiền
-bảo vệ sĩ đuổi về đi_hắn lạnh nhạt trả lời, nó vẫn quan sát nhếch môi
-mẹ anh không dạy cho anh phép lịch sự tối thiểu à_nó cất tiếng, hắn hơi giật mình nhưng không lâu máu giận lên ngôi “mẹ sao, hắn làm gì có mẹ”
-CÚT ra ngoài
Hắn giận giữ, vơ chiếc bình hoa trên bàn ném thẳng vào chỗ nó. Do đang bất ngờ, phản xạ không kịp chiếc bình hoa sượt qua trán nó
CHOANG!!!
Vết thương không quá sâu nhưng chắc đã đâm vào mạch máu, máu bắt đầu tuôn ra, NH tái mặt lần đầu tiên thấy hắn giận giữ như vậy lại đỡ nó, Jan gạt phăng tay NH ra trừng mắt nhìn hắn đỡ nó dậy bỏ ra ngoài.
Hắn nghĩ người như nó 1 chiếc bình hoa đương nhiên là có thể né dễ dàng nhưng không ngờ lại vậy, thấy có lỗi định chạy theo xin lỗi nhưng nghĩ lại “mình chẳng là gì cả sao phải làm vậy” nắm chặt tay đến mức bật máu.
NH vẫn chưa định thần lại được, chuyện gì đang diễn ra vậy tại sao hắn lại hành động như vậy sao Jan lại ghét cô đến vậy, thấy vết máu trên tay hắn NH hoảng hốt chạy lại
-anh đang làm gì vậy, máu chảy rồi
-kệ anh, anh muốn yên tĩnh
Hiểu ý NH ra ngoài với hàng loạt câu hỏi trong đầu, trước khi đóng cửa không quên nhắc hắn nhớ băng lại vết thương.
Đi dạo ngoài khuân viên bệnh viện, thấy nó đang ngồi một mình trên ghế đá gần bờ hồ lại gần
-em ngồi được chứ_nó mở mắt ra khẽ gật đầu
Im lặng 1 hồi NH mới quyết định lên tiếng
-sao anh ấy lại nổi giận với chị vậy_NH lấy quyết tâm hỏi
-cô không cần biết_nó chưa kịp trả lời Jan đã đi tới nhìn NH bằng ánh mắt kì thị có 1 chút khinh bỉ_đi thôi
-không có chuyện gì đâu, chị về trước_nó cười nhẹ đi theo Jan
NH vẫn thẫn người nhìn nó đi khuất, cười buồn
-chào cô, nói chuyện chút được chứ_Quỳnh từ đâu bước tới đứng trước mặt NH
-cô là
-tôi là Quỳnh người yêu của Khánh nhưng bị cô gái tên Jan lúc nãy cô cũng gặp rồi quyến rũ, thấy cô cũng cùng hoàn cảnh với tôi nên chúng ta có thể hợp tác
NH cười nhạt
-có lẽ cô tìm nhầm người rồi
-cô không ghét Ji sao
-không chưa hề, cô cũng nên như vậy theo như tôi được biết cô là người chen vào giữa tình cảm của Khánh và Jan, đừng như vậy
-cô cao thượng hay giả tạo vậy_Quỳnh nhếch môi
-không gì cả, tôi xin phép
Quỳnh bị bẽ mặt lườm NH “mày đúng là ngu”
Chương 53
Nó cùng Jan đến wind’s giảm stress nhưng đâu biết rằng sẽ chạm mặt Khánh và Quỳnh ở đó, ra hiệu cho Key im lặng nó kéo Jan đến 1 góc khuất quan sát xem chuyện Khánh quay lại với Quỳnh là thế nào, Jan có vẻ không vui nhưng cũng chiều theo ý nó
Khánh nốc rượu không ngừng nghỉ lòng rối bời, Khánh đã biết tất cả kể cả việc Quỳnh đã có người yêu sau khi chia tay Khánh và việc cô trở lại sau khi cô bị đá vì lăng nhăng với người khác, hỏi mấy người ở nhà thờ là cậu đã ngất và Quỳnh đã đưa cậu lên xe còn chuyện còn lại cậu không tài nào nhớ chỉ chắc chắn 1 điều tất cả là trò của Quỳnh, còn mục đích vì sao ư. Cậu hoàn toàn không hiểu. Nghĩ lại đến mấy chuyện này Khánh lại nốc rượu cười đau khổ
-anh làm gì vậy_Quỳnh giật chai rượu, nhìn cậu tức tối
-Jan là em sao, cuối cùng em cũng tới_tác dụng của rượu làm cậu hoa mắt gây ra ảo giác ôm chầm lấy Quỳnh. Quỳnh khó chịu đẩy Khánh ra chợt thấy trong góc khuất thấy tụi nó nên để im miệng cười đầy ẩn ý
Cái cảnh này lại 1 lần nữa lọt ngay vào mắt Jan, lần này không chỉ là ôm như lần ở nhà thờ mà còn là Khánh chủ động ôm Quỳnh. Jan cười nhạt nhìn cặp đôi đang tình tứ trong bar, nó chua xót nhìn Jan có lẽ nó đã sai khi kéo Jan vào đây.
Key nhìn thái độ khác lạ của bọn nó và chỗ Khánh dường như đã hiểu ra chuyện, lúc Khánh vào với Quỳnh Key đã hỏi Khánh “Jan đâu” Khánh chỉ cười buồn rồi lắc đầu lấy rượu mặc cho Quỳnh cứ thao thao bất tuyệt 1 mình
Đợi nó đi khuất Quỳnh mới đẩy Khánh ra, Khánh đã ngất ngay trên vai Quỳnh do bị đẩy theo quán tính Khánh ngã ra sau đập đầu vào sàn nhưng may mắn Key đỡ kịp không là Khánh “về với đất mẹ rồi”
-Khánh, tỉnh lại đi_Key vỗ má Khánh không thấy động tĩnh gì, trên trán lấm tấm mồ hôi
-anh...anh ấy có sao không_Quỳnh hoảng hốt
-còn đứng đấy làm gì gọi cấp cứu_Key trừng mắt nhìn Quỳnh (kể cả trước đây và bây giờ Key đều không ưa Quỳnh)
*bệnh viện:
Key thấp thỏm không yên cầm đt định gọi Jan với nó nhưng lại thôi, Quỳnh từ khi gọi cấp cứu cũng mất dạng không biết đi đâu “người yêu Khánh tốt thật”
-cháu là người nhà của bệnh nhân Huỳnh Kim Khánh_gọi Key nãy giờ cậu không nghe (do đang nghĩ :3 ) bác sĩ đành nghiệm giọng gọi to
-ơ, dạ cậu ấy sao rồi
-uống rượu nhiều gây chảy máu dạ dày (giống Duy thế @@ ), suy nhược cơ thể, mất ngủ cần bổ sung vitamin, luyện tập thể thao thường xuyên, người nhà cần..._đang định nói tiếp quay lên quay xuống chẳng thấy Key đâu, thì ra bác sĩ nói nhiều quá key lại rất ghét những ai nói nhiều bỏ mặc bác sĩ cậu đi vào thăm Khánh để 1 mình ông “tự kỉ”
- tôi biết anh tỉnh rồi
Khánh mở mắt nhíu mày nhìn Key
-có chuyện gì
-anh yêu Jan chứ
-giờ không còn quan trọng_bị nói vào nỗi đau Khánh khó chịu trả lời
-Quỳnh anh tính sao, cô ta không phải người đàng hoàng chắc anh biết
-vậy thì sao
Key ghé sát tai Khánh nói %$%^$%^$^$$^#^%%
-chắc thành công chứ_Khánh không tin tưởng vào kế hoạch key đưa ra
-có thể, cho anh biết đầu tháng sau Jan sẽ cùng Jan sang Mĩ giấy tờ đã chuẩn bị rồi_Key ra ngoài trước khi đóng cửa nói vọng vào. Key biết Quỳnh đang ở ngoài nên cố nói to, chắc chắn kế hoạch mình đã thành công key mỉm cười về nhà làm 1 giấc, khá là muộn rồi
Quỳnh biết được tin Jan sẽ đi, bất giác nở 1 nụ cười “mới chỉ vậy mà đã bỏ cuộc dễ dàng vậy sao” định đến thăm Khánh nhưng lại thôi nhún vai bỏ về nhà.
Khánh không ngủ được vẫn nằm vắt tay lên trán suy nghĩ những gì Key nói, thao thức mãi vẫn không tài nào ngủ được dù bụng vẫn còn đau nhưng vẫn quyết tâm lên sân thượng hóng gió. Nhưng cũng nhờ vậy mà Khánh nghe được 1 câu chuyện rất thú vị giữa 2 cô gái, 2 người đó chính là Quỳnh và Nhật Hạ.
-cô lại tìm tôi có việc gì_NH khó chịu lên tiếng
-cô yêu Duy mà không dành lấy sao, hèn hạ_Quỳnh nhếch môi
-sao cũng được nhưng vẫn còn hơn người chen vào tình cảm của người khác như cô, không phải hèn hạ nữa đâu mà là ĐÁNG KHINH đó_NH cũng không vừa, cả 2 đấu mắt với nhau
-nếu tôi đưa mấy tấm ảnh này cho đám nhà báo thì sao nhỉ_Quỳnh cười ném vào người NH, NH nhặt lên tái mặt là hình ba cô đang nhận hối lộ. Mặt sa sầm lại
-cô muốn gì
-tôi muốn cô giúp dạy cho 2 con ranh đó 1 bài học, chỉ là “hợp tác cùng phát triển” 2 bên cùng có lợi và mấy tấm ảnh này tôi sẽ hủy_cười đắc ý chìa tay ra, NH không còn lựa chọn nào khác đành chìa tay ra bắt tay với Quỳnh, chấp nhận những gì Quỳnh nói.
Chương 54
Nhưng không chỉ mình Khánh nghe thấy cuộc đối thoại “vui vẻ” này mà còn có cả hắn, “suỵt” hắn ra hiệu cho Khánh im lặng, đợi cho 2 cô đi khuất mới chui ra (2 chàng trai thân hình vạm vỡ cao to trên 1m8 mà chui vào góc chỗ mái thấp nhất không mỏi cũng lạ) vươn tay vươn chân.
-mày tính sao_hắn cất tiếng hỏi
-phải ngăn lại, Quỳnh rất mưu mô lại lôi cả NH vào chuyện này rắc rối rồi
-xem họ sẽ làm gì rồi giải quyết, tốt nhất nên đi theo giám sát Quỳnh và NH
^^*(*)(&^*
Trong khi 2 chàng nhà ta đang bàn mưu tính kế thì ở 1 nơi khác 2 nàng Jan và nó cũng đang mất ngủ
-ngủ chưa_nó nằm mãi không ngủ được lay người Jan
-chưa, haizz_Jan thở dài
-mai có đi học không, cả tuần nay nghỉ rồi
-ùm, thì đi dù sao cũng còn có 1 tuần nữa học ở TK
Nghĩ đến việc ra Mĩ nhập học 2 cô trỗi lên 1 nỗi buồn. Im lặng là những gì đang diễn ra cứ ngỡ là 2 cô đã ngủ không ngờ là mắt vẫn mở nhưng mỗi người lại theo đuổi 1 dòng suy nghĩ riêng...
Nó vẫn thường mất ngủ và suy nghĩ mông lung như vậy không nghĩ về chuyện của Jan thì nhớ về hắn, lấy tay sờ lên miếng gạc trắng băng bó vết thương trên trán lại nhớ về thái độ hôm nay của hắn tim lại nhói đau...ghét nó sao, ùm cũng phải thôi giờ hắn đã có Nhật hạ rồi mà...Nó cười buồn rồi nhắm mắt
Cũng như nó, Jan nhớ tới Khánh, cậu vẫn thường ôm cô mỗi khi buồn mang hạnh phúc và niềm vui tới cho cô nhưng bậy giờ đã khác, cậu chỉ mang nỗi buồn và nước mắt. Vết thương ở tim trước đã rất sâu hôm nay lại gặp cảnh Khánh chủ động ôm Quỳnh cô đã không còn đau nữa cũng không khóc jan đã cạn nước mắt vì cậu rồi. Jan đã từng muốn đợi lời giải thích từ Khánh nhưng giờ chắc không cần nữa, chưa ai nói chia tay nhưng hành động của cậu cũng làm cô đủ hiểu rồi...
Hôm sau, tỉnh giậy sau đêm thức trắng 2 cô uể oải bước ra khỏi giường vscn vào bàn trang điểm đánh phấn nhẹ che phần thâm quầng nhàn nhạt. Vì mặc váy nên không thể tự lái mô tô được nó lôi đt ra định gọi bác tài xế đến thì Jan ngăn lại
-đi xe bus không_Jan cười nhẹ nhìn nó, nó gật đầu
Đợi ở bến xe bao nhiêu cặp mắt nhìn 2 đứa nó, nó rất ghét bị người khác nhìn soi mói nhưng vì Jan nó mới chịu đi xe bus nhìn thấy sự khổ sở của nó, Jan bật cười.
Nó nhéo tay Jan miệng vẫn cười nhưng trong lòng đang rất muốn giết nhỏ, 2 đưa đấu mắt nhau trong sự ngỡ ngàng của nhiều người vì biểu cảm phong phú trên gương mặt tụi nó nhìn góc độ nào sắc thái nào cũng thật đẹp.
Nhận thấy có điều gì không ổn nó với Jan im bặt ngừng cười, quên cả xe bus đang bóp còi đợi 2 cô nãy giờ
-2 cô kia có lên không_bác tài nổi giận quát tụi nó
-ơ à có_lật đật trèo lên xe, xe chật níc mãi tụi nó mới xuống hàng ghế cuối không ngờ lại chạm mặt Khánh, Duy, Quỳnh và cả NH, chẳng hiểu trời đất hôm nay làm sao mà lại tụ họp hết mĩ nam mĩ nữ trên chiếc xe buýt chật hẹp này.
6 đôi mắt nhìn nhau, “đứng hình” đúng là như vậy.
-đúng là oan gia ngõ hẹp_Jan lẩm bẩm
Khánh và hắn vẫn không khỏi bất ngờ tình thế bây giờ rất là éo le, vì không đủ chỗ nên 2 cậu đành để Quỳnh và NH ngồi lên đùi mình còn nó với jan đứng trước mặt. Quỳnh đang rất đắc ý đưa mắt nhìn Jan như thách thức, NH ngần ngại đứng lên nhưng bị cặp mắt sắc nhon của Quỳnh nhìn đành ngậm ngùi ngồi xuống, nó và Jan vẫn thản nhiên koi như không khí đến nơi chậm rãi bước xuống không ngoái lại nhìn dù chỉ 1 lần
Vừa đến cổng trường đã nghe vang tiếng thầy hiệu trưởng
-e hèm, hôm nay các em khối 10 được nghỉ về nhà sắp xếp đồ đạc mai có chuyến học ngoại khóa ở bên hồ Cảnh Yên thầy đề nghị ai cũng phải có mặt, nhà trường đã thông báo cho phụ huynh biết mong ngày mai các em sẽ không chậm trễ.
Hsinh bắt đầu nhao nhao, truyền nhau những truyền thuyết về hồ Cảnh Yên nhiều học sinh rất hứng thú nhưng 1 phần nhỏ thì ngược lại điển hình là nó và Jan Khánh và hắn
-còn nữa, các em sẽ đi xe riêng do trường xắp xếp. Sau chuyến ngoại khóa sẽ có bài thu hoạch mỗi bài đều phải viết tay trên 10.000 từ, chắc các em đã rõ
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian